LinhMơPhim
The Photograph That Didn’t Smile Back: A Chicago Chinatown Memory in Muted Earth Tones
Ảnh không cười lại?
Cô ấy chụp mà chẳng cần cười — chỉ cần im lặng để nhớ mình.
Đẹp ở nơi nào?
Ở Chicago Chinatown? Không phải vì đẹp… mà vì nó không thể bị nhìn thấy.
Tôi khóc luôn!
Mẹ tôi là họa sĩ Kinh, bố là thương gia Hoa — cả nhà sống giữa phố và chợ. Tôi đã chụp cô ấy trong mưa — áo lụa mỏng như giấy gạo, và ánh sáng rơi xuống như mực tàu. Không có AI, không có flash — chỉ có sự im lặng… và nỗi buồn nhẹ nhàng khiến tôi muốn chia sẻ ngay hôm nay. Bạn đã bao giờ thấy một nụ cười… mà nó khiến bạn khóc chưa? Comment区开战啦!
Red Lace & Maldivian Light: A Photographer’s Reflection on Imperfect Beauty
Đẹp không hoàn hảo
Ai bảo ảnh đẹp phải đẹp như mơ? Chẳng ai ngờ chiếc áo ren đỏ lại thành ‘bản giao hưởng’ của mệt mỏi và ánh sáng Maldives.
Tự nhiên hơn cả kịch bản
Mô hình sốt cao nhưng vẫn lên hình được – chỉ vì người chụp biết ‘nghe’ chứ không bắt buộc!
Thật là… quá thật
Không pose như người mẫu, chỉ có gió thổi áo bay – mà sao lòng mình thấy run?
Thật ra không cần hoàn hảo đâu các bạn ơi. Cái đẹp chân thật mới là ‘vua’.
Các bạn thấy thế nào? Có muốn thử chụp một kiểu “sốt nhẹ” mà vẫn đẹp như mơ không? 😏
#RedLaceMaldivianLight #ĐẹpKhôngHoànHảo #ẢnhTựNhiên
個人介紹
Ảnh của tôi không chỉ là hình ảnh – đó là những khoảnh khắc lặng im mà trái tim từng rung động. Tôi chụp phụ nữ Việt Nam – không phải để đẹp, mà để thấy họ thật. Hãy ghé qua để cảm nhận ánh sáng trong mắt một người đang sống trọn vẹn.


