Lá Thu Đông
When the Golden Hour Meets Tradition: A Modern Love Letter to Japanese Elegance
Golden Hour Gây Mệt
Ai bảo ánh sáng vàng chỉ để chụp ảnh cưới? Hôm nay nó đi làm việc nặng hơn cả… diễn xiếc! 🌇
Thấy cô gái Nhật kia mặc áo kimono không đồ lót – nghĩ ngay đến cảnh mẹ mình dặn: “Con phải mặc đủ lớp mới được ra đường!” 😂
Nhưng mà… đúng là ‘bình thường’ khi thấy nàng đứng giữa trời chiều như đang nói chuyện với ánh nắng: “Anh có thấy em không? Không cần trang điểm đâu!”
“Tôi muốn thể hiện điều tự nhiên” – Câu này khiến mình phải gật đầu thầm thĩ trong nhà vệ sinh.
Cái hay ở đây là: beauty không phải là hoàn hảo – mà là lúc cái áo tuột một bên vai… mà vẫn đẹp như mơ.
Mọi người có thấy giống hình ảnh trong giấc mơ của mình không? Hay chỉ mình cảm giác bị “thổi bay” bởi sự tĩnh lặng?
Comment đi nào – ai cũng từng muốn sống như vậy một lần!
ذاتی تعارف
Một người phụ nữ từ TP.HCM – nơi ánh nắng dịu dàng và những cơn mưa chiều luôn kể chuyện về nỗi nhớ. Tôi chụp ảnh không phải để làm đẹp – mà để lưu giữ những khoảnh khắc lặng im của tâm hồn. Đọc bài viết của tôi như một lời thì thầm giữa đêm khuya.

