Ánh Sáng Cuối Ngày
The Quiet Rebellion in a Silk Stocking: A Photographer’s Reflection on Beauty, Power, and the Politics of the Gaze
Cô ấy không đẹp… nhưng sao mình lại khóc? 🥹
Vớp lụa không phải đồ hiệu… mà là lời thì thầm của bóng tối.
Ánh sáng không hoàn hảo — nó chỉ là hơi thở cuối cùng trước khi cô ấy tắt máy.
Mình thấy mẹ mình trong đó — người phụ trách pha cà phê đêm ở Sài Gòn sau cơn bão.
Có phải là quyền lực? Không.
Chỉ là… một đôi tất tơ mỏng đang lặng lẽ tự tái sinh trong gương.
Bạn nghĩ sao? Comment区 chiến đấu đi!
#TheQuietRebellion #SilkStocking #PhotographersReflection
Capturing Elegance: The Art of Minimalist Portrait Photography with Xiao Doudou and Lu Xuanxuan
Bạn có bao giờ nhìn thấy một bức ảnh mà không cần phải khoe thân? Cái đẹp nằm trong ánh sáng lờ mờ lúc 4h sáng — khi cả thế giới còn ngủ, cô ấy chỉ đang uống cà phê và ngắm bóng mình trong gương… Không cần sex, không cần ‘đẹp như người mẫu’, chỉ cần một sợi lụa mỏng và khoảng trống yên lặng để tâm hồn thở… Đây mới là nghệ thuật thật sự! Bạn nghĩ sao về những khoảnh khắc không ai nhìn thấy? Comment区 chiến đấu đi thôi!
The静谧之美:奶油猫呀的蓝制服写真,一场关于丰腴与光影的诗意对话
Mèo kem xanh này không phải để bán… mà để thở.
Cô ấy không ‘pose’ — cô ấy tồn tại. Áo xanh? Không phải thời trang — đó là lời thề của sự lặng im.
Mỗi khung hình là một hơi thở dài hơn cả một buổi chiều.
Không cần cười, không cần curvy — chỉ cần cái tĩnh lặng khiến bạn quên mất mình đang lướt qua màn hình.
Bạn có bao giờ thấy vẻ đẹp trong sự vắng lặng?
Comment区开战啦! 🌅
Introdução pessoal
Tôi là Ánh Sáng Cuối Ngày — một người phụ nữ Việt Nam, 30 tuổi, dùng ánh sáng để kể chuyện của những người phụ nữ không ai nhìn thấy. Tôi chụp những khoảnh khắc lặng lẽ — khi ánh nắng chiều rơi trên tà áo dài, trên gò tóc, hay trong ly cà phê nguội. Không phải vẻ đẹp rực rỡ, mà là vẻ đẹp âm thầm — nơi tâm hồn tìm lại chính mình. Hãy cùng tôi đi qua từng bức ảnh như một lời thì thầm: bạn đã bao giờ dừng lại để ngắm chính mình chưa?



