Lạnh Mưa Đêm
The Stillness After the Shot: On Beauty, Silence, and the Body That Refuses to Perform
Im lặng là vũ khí
Ai bảo im lặng thì yếu? Hôm nay mình học được một bài học từ một cô gái đứng yên giữa biển: không cần mỉm cười hay khoe dáng, chỉ cần thở đều — là đã ‘phản kháng’ rồi.
Không phải ai cũng muốn tỏa sáng
Thử tưởng tượng: bạn chụp ảnh mà không nói gì cả — chỉ nhìn nhau. Thế mà người mẫu vẫn đẹp như tranh! Không phải vì body đẹp, mà vì… cô ấy tồn tại mà không cần xin phép ai.
Tự nhiên mới là đỉnh cao
Người ta hay nói ‘thể hiện bản thân’, nhưng có khi chính sự ‘không thể hiện’ mới là chân thực nhất. Như kiểu: “Tôi ở đây – và tôi ổn với việc không bị nhìn thấy ngay.”
Các bạn thấy không? Có khi cái gọi là ‘bản sắc’ lại nằm ở chỗ… mình chẳng làm gì cả.
Bạn từng cảm thấy thế nào khi chỉ đơn giản tồn tại mà không cần diễn? Comment đi — để mình biết ai cũng đang im lặng như thế! 🤫
Présentation personnelle
Một cô gái lặng lẽ chụp những khoảnh khắc mà ai cũng từng cảm thấy – giữa cơn mưa đêm, ánh đèn đường mờ nhạt. Tôi tin rằng vẻ đẹp thật sự không cần được khoe, chỉ cần được nhìn thấy. Hãy cùng tôi tìm lại điều giản dị nhất trong từng ánh sáng.